Bốn Lần Giác Ngộ Quan Trọng Phải Trải Qua
Một người tu hành trong Phật Đạo có rất nhiều lần Giác Ngộ, mỗi lần Giác Ngộ là một lần thăng tiến tâm và trí lên một cảnh giới cao hơn trong hành trình tiến về Vô Thượng Bồ Đề.

Hỏi: Một người đã xây dựng cho mình đời sống “thiểu dục tri túc” và thành tựu các pháp tu nói trên. Vậy người này đã hoàn toàn tịch diệt tâm hư vọng và đoạn hết kiết sử hay chưa?
Đáp: Những pháp vừa nêu, không thể đưa đến hoàn toàn tịch diệt hư vọng tâm. Và, kiết sử cũng chỉ đoạn dứt phần lớn chứ chưa hết hoàn toàn. Vì rằng, muốn tịch diệt hư vọng tâm, người tu hành phải chân thật Giác Ngộ.
Chân thật Giác Ngộ, hư vọng tâm rốt ráo tịch diệt, bấy giờ kiết sử cũng rốt ráo tịch diệt theo. Quá trình này giống như nước đã được lóng trong nhưng mầm bệnh tiềm ẩn hãy còn, vì thế chưa thể sử dụng cho việc ăn uống ngay được mà còn phải trải qua giai đoạn nấu chín. Giác Ngộ chân thật, giống như đun sôi nước, tiêu diệt các mầm bệnh.
Hỏi: Trước cũng nói Giác Ngộ Tứ Niệm Xứ, sao bây giờ còn đề cập đến Giác Ngộ nữa? Như vậy, một người tu hành trong Phật Đạo phải trải qua bao nhiêu lần Giác Ngộ?
Đáp: Trước chỉ nói đến Giác Ngộ, bây giờ nói đến chân thật Giác Ngộ. Giác Ngộ và chân thật Giác Ngộ là hai cảnh giới khác nhau. Giống như “nước trong và nước sạch là hai thứ nước hoàn toàn khác nhau”.
Một người tu hành trong Phật Đạo có rất nhiều lần Giác Ngộ, mỗi lần Giác Ngộ là một lần thăng tiến tâm và trí lên một cảnh giới cao hơn trong hành trình tiến về Vô Thượng Bồ Đề.
Giống như một người đi từ A đến Z, người này phải trải qua những chặng đường B, C, D; mỗi cung đường đi qua, cảnh vật khác nhau, và phương tiện cũng khác nhau. Vì thế, Phật Đạo mới có vô lượng Pháp Môn.
Hỏi: Xin ngài hãy nói qua cho tôi biết, có bao nhiêu lần Giác Ngộ quan trọng trong hành trình tiến về Vô Thượng Bồ Đề?
Đáp: Như những gì trước đây đã nói, có thể hiểu đơn giản có bốn lần Giác Ngộ quan trọng mà một người tu hành nhất định phải trải qua, mới đến được Vô Thượng Bồ Đề, đó là:
- Lần thứ nhất: Giác Ngộ để hư vọng tâm và kiết sử mỏng nhẹ đến mức tối thiểu, gọi là sơ ngộ. Giống như, người ta dùng phèn để lóng trong nước đục.
- Lần thứ hai: Giác Ngộ chân thật, để hư vọng tâm hoàn toàn tịch diệt, chân tâm hiện Giống như, người ta đun sôi nước để nước này có thể sử dụng mà không sợ độc hại.
- Lần thứ ba: Giác Ngộ để thật sự biến Giác thành Trí. Giống như, học những cách thức chế biến nước sạch đang có trở thành cam lộ cứu người.
- Lần thứ tư: Giác Ngộ Vô Sư Trí - đây được ví như vụ “nổ Big Bang” hình thành Phật Đạo.
Hỏi: Có phải ba lần Giác Ngộ trước là do học tập mà được, gọi là Hữu Sư Trí. Còn lần Giác Ngộ thứ tư gọi là Vô Sư, vì chẳng có thầy, do tự Giác Ngộ mà hình thành Phật Đạo. Như vậy, phải nói rằng: Vô Sư Trí là lần Giác Ngộ đầu tiên, chứ sao lại xếp vào lần thứ tư?
Đáp: Giống như giả thuyết về Big Bang - vụ nổ đầu tiên hình thành vũ trụ. Nhưng con người khám phá vũ trụ thì nghiên cứu ngược lại. Người tu hành trong Phật Đạo cũng vậy, chỉ có thể tiệm tiến từ những Giáo Pháp cơ bản của Phật Pháp, rồi dần dần tiến xa hơn, tiến đến bao giờ không còn có thể tiến nữa, chờ công đức hội đủ, tâm thức vị đó sẽ tự bùng nổ.
Vì thế cái gọi là “điểm không” của vũ trụ, điểm mà mọi thứ bắt đầu và hình thành những điều cao siêu hơn so với tri thức nhân loại. Tốt nhất, hãy trở về với thực tại tu hành, nỗ lực, tinh cần để có được các lần Giác Ngộ như đã nêu trên, đây mới là điều nên làm của một Phật Tử trong hiện tại.
Hỏi: Làm thế nào để sau khi sơ ngộ, người tu hành này Giác Ngộ chân thật?
Đáp: Giống như người ta cắt cái cây thành nhiều đoạn cho thấp dần, sau đó mới có thể đào gốc rễ của nó lên.
- Người tu hành thấu suốt ngũ ấm để không bị ngăn che, thấu suốt ngũ uẩn để không bị mê mờ, đây là lần cắt khúc cây đầu tiên..
- Chân chánh biết thế nào là ba cõi, ba cõi từ đâu sanh, làm sao thứ lớp vượt qua ba cõi, là cắt phần cây thứ
- Hiểu rõ tâm, hiểu rõ vật (cảnh, thế giới), hiểu rõ pháp, là lần cắt khúc cây thứ
- Giác Ngộ tâm không thật, nên vô sở đắc. Giác Ngộ vật vô tri, nên vô sở hữu. Giác Ngộ pháp như huyễn, nên vô sở cầu, là lúc cắt khúc cây thứ tư.
- Hoát nhiên thấy được “bổn lai không tâm, không pháp, không ngã” là đào gốc rễ của cái cây đó.
Hỏi: Có thể nào sau khi sơ ngộ, không cần thấu suốt hoặc Giác Ngộ tuần tự để cắt dần những phần của thân cây, vị tu hành này một lúc đào ngay gốc rễ hư vọng tâm lên được hay không?
Đáp: Tất nhiên là được, Phật Sử cũng đã ghi nhận một số trường hợp hy hữu như vậy.
Vì nó là “chuyện hi hữu” nên chỉ có người hy hữu mới làm được. Đừng có lầm tưởng mình cũng thuộc loại hi hữu nên không chịu từ từ cắt ngắn thân cây, để nguyên cái cây dài như vậy rồi hì hục đào. Sau khi gốc cây bật lên khỏi mặt đất, đó cũng là lúc người ta dùng thân cây đó để làm quan tài cho chính mấy ông thợ làm việc cẩu thả. Vì không phải là hy hữu nhân, nên bị hy hữu thọ đè chết là chuyện tự nhiên.
Giả sử, có người hy hữu bỗng dưng chứng hai vô ngã, thành tựu Phạm Hạnh, người này cũng phải học lại kiến thức thứ lớp đốn cây cho thuần thục, để sau này biết cách mà dạy người.
Không học những điều trên, khi giáo hóa vô tình giết oan người ta. Vì thế, khi Thế Tôn vừa thành Đẳng Chánh Giác, sau khi quan sát căn tánh chúng sanh, ngài tuyên thuyết: “Xưa Chư Như Lai dùng ba thừa để giáo hóa chúng sanh, nay Như Lai cũng dùng ba thừa”.
Hỏi: Có thể giảng nói cụ thể về việc cắt ngắn từng đoạn cây như thế nào hay không?
Đáp: Việc này đã giảng nói rất nhiều trước đây, bây giờ lặp lại, giống như “bò nhai rơm khô” chẳng có thú vị chút nào.
Nếu muốn biết, tìm đọc các tư liệu Phật Học của Lý Gia. Hoặc đi tìm các sư huynh của tôi cầu xin, những vị đó sẽ giảng nói cho mà nghe. Mấy vị ấy rất rành cái vụ này.
Hỏi: Nghe nói là một chuyện, Giác Ngộ là một chuyện. Nếu nghe nói hoặc đọc tụng mà Giác Ngộ thì đã có biết bao nhiêu người Giác Ngộ rồi, tôi nghĩ đâu có đơn giản như vậy?
Đáp: Thế thì ông muốn hỏi điều gì?
Hỏi: Tôi chỉ muốn trực tiếp được nghe Ngài nói, vì theo tôi biết, ngoài việc truyền đạt kiến thức một cách chuyên nghiệp, người nói còn phải biết rõ tâm cảnh đối tượng thính pháp.
Thuyết pháp để khai ngộ cho người, chính là dùng Diệu Âm, Pháp Âm tác động thẳng vào tâm người nghe, để người nghe nhân đó trực nhận ra điều gì đó, gọi là Giác Ngộ.
Vì thế, thuyết pháp không giống như dạy chữ ở đời. Tôi hiểu như vậy, không biết có đúng không?
Đáp: Ông quá tài, biết nhiều thứ.
Sao không nhân ở nơi thế gian âm trong lúc đối thoại, lắng nghe, âm thầm suy xét để hiểu ra cái gì là Diệu Âm?
Không nhân nơi kiến thức học được từ trước đến giờ, “lặng lẽ quan sát” để xem thế nào là Pháp Âm?
Hãy ngồi đó, suy gẫm những câu hỏi vừa nêu.
Tôi đi uống thuốc ù lỗ tai đây. Hồi khuya đến giờ tự nhiên cái lỗ tai nó nhức, sáng ra chỉ còn nghe ù ù, nặng nặng, nhức nhức. Cái thân này, nó báo đời như thế đó, ghê chưa. May sao bác sĩ Nguyên có cho tôi một bọc, đem theo lúc du lịch, nay hãy còn. Tôi đi uống đây. Ông tranh thủ ngồi suy ngẫm nhé, mình sẽ tiếp tục!
Bạn cảm nhận bài viết thế nào?






