Bài Tráng Ca Bất Tử
BÀI TRÁNG CA BẤT TỬ
Khi người Tráng Sĩ dứt áo ra đi hề, con Kiền Trắc bị ghìm cương không còn cơ hội ngoảnh lại.
Người Tráng Sĩ năm xưa chán cái vui hề, chán đến kẽ tóc chân tơ.
Anh lên tận non cao nơi không có tiếng khóc và tiếng cười.
Như con chim bay lưng trời, như con cá lội giữa ngàn khơi…
Và ở đó anh nghiệm ra, đây không phải ước mơ của một thời trai tráng.
Anh mơ một ngày, một ngày của người đi tìm chân lý mong đâu là ánh sáng.
Ánh sáng cuối đường hầm, anh kiêu hãnh bước đi…
Chân lý đưa đến những hột mè qua ngày đoạn tháng!...
Chân lý xô đẩy bằng cái kham khổ, sáu năm tóc rụng da nhăn.
Bất chợt nhận ra chán cái vui tìm cái khổ như con nai khát nước chạy lung tung.
Chỉ uổng một đời, bỏ cái ngu này tìm cái ngu khác của đêm dài ba cõi.
Lại một lần nữa, người Tráng Sĩ dứt áo ra đi trước mỉa mai khổ hạnh.
Đau đớn tột cùng, đâu là hạnh phúc… giữa trời xanh.
Anh ngồi xuống, bởi cái thân ốm o không thể chở nổi ý chí kiên cường. Quơ vội nắm cỏ khô bên đường, dựa lưng vào gốc cây đa già, cố thắp lên ngọn đèn trong đêm dài tăm tối.
Người Tráng Sĩ hiểu ra, cái giá phải trả cho một đời người bởi cực đoan từ hai phía.
Bỏ tất cả bên đường, đặt gánh nặng xuống, cây đa già phút chốc hóa thành ánh sáng mặt trời.
Người Tráng Sĩ vui mừng, hết thảy tự tâm này chỉ do ngu mê và lầm lẫn.
Chân lý không đâu xa, không phải thứ ánh sáng ở cuối đường hầm.
Bóng tối và ánh sáng cũng không phải hai mặt đối lập của một vấn đề như ở đời thường hiểu.
Chỉ tại không đèn nên sáng tối nhầm nhau!...
Người Tráng Sĩ đã chết từ khi ngồi xuống, đốm lửa được thắp lên.
Con chim thứu từ nay vĩnh viễn không cất tiếng u buồn, con dế hết kêu rên.
Con cá dưới nước hóa thành rồng, trong phút chốc ngỡ ngàng niềm vui òa vỡ.
Người Tráng Sĩ năm xưa hát bài tráng ca trước bạn bè ngày cũ.
Tất cả chắp tay.
Một đời Tráng Sĩ hóa thành bất tử!...
“À ơi! Ấu biến thành sen…
Lời ru còn đó, nghe quen thuở nào…”
LÝ TỨ (07-2011)
Bạn cảm nhận bài viết thế nào?


